Mắt Thương
(Tác giả: Thanh Hiền)
Mẹ mẹ ơi con hỏi
Mắt thương nghĩa là gì?
Là câu nói trên môi
Của những người tu tập.
Mắt thương là bớt giận
Để chịu hiểu người ta
Mắt thương là an hoà
Không khắt khe dò xét
Nếu con nhìn mọi việc
Bằng tình thương trong con
Không so đo méo tròn
Ấy sẽ là hạnh phúc
Lo lắng
(Tác giả: Thanh Hiền)
Khi con quá lo lắng
Đến những việc sắp làm
Đến những điều sẽ tới
Ắt sẽ thật hoang mang
Ví như trên đường đi
Qua đồng xanh hoa cỏ
Mà con chẳng ở đó
Chẳng thưởng thức được gì
Vì nếu quá sợ hãi
Về tương lai mai sau
Sẽ đánh mất màu nhiệm
Của hiện tại sắc màu
Cây cầu còn xa lắm
Cheo leo ở cuối đường
Nếu bình an đi đến
Sẽ muôn phần dễ hơn.
Hạt giống
(Tác giả: Thanh Hiền)
Ai cũng nhiều hạt giống
Tốt xấu ở trong mình
Huỷ diệt hay tái sinh
Là do con chăm sóc
Chân thành là hạt thóc
Này từ mầm yêu thương
Phản bội là con đường
Nảy từ lòng sân hận
Nên nếu thật cẩn thận
Nuôi dưỡng đúng hạt mầm
Chăm sóc và tận tâm
Con sẽ nhiều quả ngọt
Hoa nở và chim hót
Từ đất – con – nhiệm màu
Nếu mình biết cùng nhau
Vun trồng trong chánh niệm.
—–
Một mình
(Tác giả: Thanh Hiền)
Khi con phải một mình
Không người thương ở cạnh
Lòng con thấy giá lạnh
Thì hãy nhìn ngoài kia
Cây lá đang thầm thì
Cho con xanh dịu mát
Chúng rì rào đang hát
Lời tỏ tình yêu con
Trái đất thì mỏi mòn
Thương con bằng gan ruột
Tặng đồ ăn thơm ngọt
Tặng chỗ ở ấm êm
Nhân gian chật như nêm
Trời vẫn luôn hào phóng
Không khí và nắng ấm
Nuôi dưỡng con ngày đêm
Yêu thương, có ở bên
Là do mình đón nhận
Cuộc sống luôn chân thật
Yêu không cần gọi tên.
Mặt Trời
(Tác giả: Thanh Hiền)
Mẹ mẹ ơi tại sao
Ông mặt trời lại nóng
Trái đất cần hơi ấm
Tại sao và tại sao
Con nhìn này thấp cao
Con người và cây cỏ
Đều cần nước cần gió
Cần hơi ấm mặt trời
Nếu giá lạnh con ơi
Sự sống thời biến mất
Nắng cần cho trái đất
Giống như cây cần xanh
Và con cần an lành
Sống thong dong tự tại
Nhẹ nhàng và hoà ái
Cùng cây cỏ muôn loài
Giận dữ
(Tác giả: Thanh Hiền)
Khi ai đó giận dữ
Làm chuyện xấu với con
Chắc họ cũng đau khổ
Tổn thương và héo hon
Thế nên đừng vội giận
Hãy gắng tĩnh tâm mình
Hít và thở chánh niệm
Thoát đau khổ vô minh
Nếu con nhìn thấy được
Người xấu không bình an
Thì con sẽ chế tác
Được tình thương ngập tràn.
An ủi
(Tác giả: Thanh Hiền)
An ủi là một cách
Giúp dễ chịu luôn luôn
Nếu con thực lòng muốn
Giúp ai đó đang buồn
An ủi là có mặt
Có tôi ở cạnh đây
Mỉm cười và cùng thở
Chánh niệm từng phút giây
An ủi là hiến tặng
Sự có mặt của mình
Là món quà quý nhất
Của tất cả ân tình.
Ngồi yên
(Tác giả: Thanh Hiền)
“Tập ngồi yên vững chãi
Rồi chuyện gì cũng qua
Vì khi con dừng lại
Vạn sự sẽ an hoà
Tập ngồi cho thật thẳng
Hai tay xuôi buông thư
Hơi thở chậm từ từ
Sao cho thật thoải mái
Khi ấy con sẽ thấy
Sâu gốc rễ vấn đề
Sẽ bỏ được si mê
Cảm thông nhiều sự việc
Ấy chính là chánh niệm
Là cảm thọ phát sinh
Ngồi yên sẽ hoà bình
Khắp nhân gian, thế giới”.
Tiếp nối
(Tác giả: Thanh Hiền)
Nếu con thương ông lắm
Mà ông đã qua đời
Thì làm sao có thể
Tránh được sự chơi vơi
Khi đám mây rơi xuống
Thành giọt nước trong ngần
Nước chảy hoài ra biển
Con có thấy phân vân?
Nước vẫn là mây đấy
Sông hay biến trên đời
Dẫu nhiều hình dáng khác
Là tiếp nối mà thôi
Thế nên hãy mỉm cười
Yêu thương mình con nhé
Trong con có ông để
Tiếp nối: con – nên người.
Nỗi buồn
(Tác giả: Thanh Hiền)
Khi nỗi buồn chợt đến
Giống trời chợt đầy mây
Mỉm cười con yêu nhé
Bình an sẽ đong đầy
Nỗi buồn cũng là cây
Và cần con chăm sóc
Tưới nước rồi vun đất
Thành trái ngọt hoa thơm
Nụ cười là hạt cơm
Sau nhiều lần chà sát
Nước sôi mới nở hạt
Thành hạt cơm trắng ngần
Nụ cười là ánh nắng
Xuất hiện trong cơn mưa
Khi đó cầu vồng sẽ
Lung linh nè, thấy chưa.
Giống và khác
(Tác giả: Thanh Hiền)
Khi con thương ai đó
Vì họ rất giống mình
Thì liền khởi yêu mến
Chuyện vậy rất thường tình
Nhưng nếu thương ai đó
Mà họ rất khác mình
Thì thật khó khăn lắm
Và không thể vô minh
Mỗi người một bản thể
Nên làm sao giống nhau
Ai cũng có khác biệt
Để thế giới sắc màu
Cuộc đời này gian khó
Như đồi núi chập chùng
Nên nếu càng thương họ
Càng không thể quay lưng
Thế nên yêu ai đó
Không bởi vì giống nhau
Tình thương ấy chân thật
Và toàn vẹn trước sau.
Sự thật
(Tác giả: Thanh Hiền)
Trời nắng ôi thật thích
Khi ở biển trầm mình
Nhưng nắng, khó chịu kinh!
Khi trên đường đi học
Trời mưa thật dịu mát
Dưới mái hiên ngẩn ngơ
Nhưng bực bội không ngờ
Nếu mưa khi chơi bóng
Con thấy không sự sống
Lúc xấu tốt trên đời
Sự thật tương đối thôi
Vui buồn con quyết định
Bằng luyện tập thiền tịnh
Bằng rũ bỏ vô minh
Con sẽ có cho mình
Một tâm an bất động.
Có hẹn
(Tác giả: Thanh Hiền)
Có hẹn với sự sống
Là không ngoài lại sau
Không dằn vặt đớn đau
Vì những điều đã cũ
Có hẹn với sự sống
Là không vọng tương lai
Không sợ hãi ngày mai
Lo điều gì sẽ đến
Có hẹn với sự sống
Là có mặt ở đây
An trú từng phút giây
Ngay bây giờ hiện tại
Cố gắng
(Tác giả: Thanh Hiền)
Có nhiều chuyện cố gắng
Sẽ gặt hái thành công
Nhưng nhiều chuyện cố gắng
Sẽ tổn thương trong lòng
Có những chuyện cần phải
Từ bỏ ngay từ đầu
Nhưng có chuyện cần phải
Bền bỉ hoài trước sau
Lắng lại con sẽ thấy
Chuyện cần có lòng người
Tuỳ duyên và chân thật
Thì sẽ an lành thôi
Chuyện rõ ràng sau trước
Cần công sức, dựng xây
Thì mình phải dốc sức
Chăm bón ắt đong đầy
Thế nến có những chuyện
Có thể thuận tuỳ duyên
Nhưng cũng có những chuyện
Cần kiên trì trước tiên
Tình yêu
(Tác giả: Thanh Hiền)
Tình yêu là bong bóng
Tròn căng màu cầu vồng
Trong veo lung linh lắm
Gió! Vỡ vào hư không
Tình yêu là ảo mộng
Của những chuyện thật lòng
Quá hết lòng tha thiết
Sẽ gặp chuyện chẳng mong
Tình yêu không có thật
Nếu tình thương không cùng
Chuyện thường là như vậy
Chẳng có gì mông lung
Vì thế con yêu nhé
Học cách thương chính mình
Và khi yêu ai đó
Nuôi tình thương lớn cùng!
(Sao chép này không mang tính lợi nhuận, đây là nơi mình lưu lại những điều thật hay lượm được mỗi ngày).
Để lại bình luận